Vũ Thương Giang

Vớt Bóng Mình






Phố khuya hiu hắt ánh đèn
Ngõ gầy vắng bước chân quen một người .
Bao lần vớt bóng mình  rơi
Chìm trong vũng nhớ, mồ côi cuộc tình ...
 
Để rồi theo gót  Lưu Linh *
 Tìm  say khỏa lấp bóng hình ngái xa
Giận con tim cứ thật thà .
Chất chưá nhung nhớ  tràn qua chén sầu ...
 
Võ vàng trăng lạnh canh thâu
Thẫn thờ  soi bóng sông sâu, vọng chờ




Kiev 7/11/2020
Vũ Thương Giang


 

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 11 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Vớt Bóng Mình"